Noveraaaaa
Nhân Viên
Tôi không mê trang sức, cũng không có thói quen đeo vòng cổ mỗi ngày.
Nhưng có một sợi dây chuyền tôi luôn mang theo – không phải vì nó đắt tiền, mà vì nó là một “lời nhắc” âm thầm cho những lần tôi một mình giữa nơi xa lạ.
1. Món quà từ mẹ trước chuyến đi xa đầu tiên
Năm tôi 22 tuổi, chuẩn bị sang Singapore thực tập, mẹ không khóc.
Bà chỉ dúi vào tay tôi một chiếc hộp nhỏ – bên trong là chiếc dây chuyền bạc Minimal Clover với mặt cỏ bốn lá.
“Mang theo cho an tâm, như một chút nhà ở bên con,” mẹ nói.
2. Tôi đã từng không tin vào “vật may mắn”, cho đến khi xa nhà quá lâu
Những đêm đầu ngủ ở nơi lạ, tôi thấy lồng ngực trống hoác. Nhớ nhà, nhớ cơm mẹ, nhớ tiếng xe máy quen thuộc.
Lúc ấy, tôi chỉ biết siết chặt chiếc vòng trong tay như cách người ta níu một sợi dây vô hình. Không biết nó có thiêng không – chỉ biết, có nó, tôi bớt cô đơn.
3. Có những món trang sức không dành để khoe – mà để giữ gìn những ký ức lặng lẽ
Đến giờ, dù đi công tác, về quê hay lên thành phố mới, tôi vẫn luôn đeo nó.
Không ai hỏi, tôi cũng chẳng kể – nhưng tôi biết: nó mang trong mình nhiều hơn vẻ đẹp – là một phần của niềm tin.
Nếu bạn sắp đi xa – hay biết ai đó chuẩn bị bước vào một hành trình mới – một món trang sức từ Novera Jewelry có thể không thay lời chúc, nhưng lại là thứ có thể ở bên họ, theo đúng nghĩa đen.
Bởi đôi khi, một chiếc vòng cổ cũng có thể là chiếc la bàn để trái tim không lạc đường.
Nhưng có một sợi dây chuyền tôi luôn mang theo – không phải vì nó đắt tiền, mà vì nó là một “lời nhắc” âm thầm cho những lần tôi một mình giữa nơi xa lạ.
1. Món quà từ mẹ trước chuyến đi xa đầu tiên
Năm tôi 22 tuổi, chuẩn bị sang Singapore thực tập, mẹ không khóc.
Bà chỉ dúi vào tay tôi một chiếc hộp nhỏ – bên trong là chiếc dây chuyền bạc Minimal Clover với mặt cỏ bốn lá.
“Mang theo cho an tâm, như một chút nhà ở bên con,” mẹ nói.
2. Tôi đã từng không tin vào “vật may mắn”, cho đến khi xa nhà quá lâu
Những đêm đầu ngủ ở nơi lạ, tôi thấy lồng ngực trống hoác. Nhớ nhà, nhớ cơm mẹ, nhớ tiếng xe máy quen thuộc.
Lúc ấy, tôi chỉ biết siết chặt chiếc vòng trong tay như cách người ta níu một sợi dây vô hình. Không biết nó có thiêng không – chỉ biết, có nó, tôi bớt cô đơn.
3. Có những món trang sức không dành để khoe – mà để giữ gìn những ký ức lặng lẽ
Đến giờ, dù đi công tác, về quê hay lên thành phố mới, tôi vẫn luôn đeo nó.
Không ai hỏi, tôi cũng chẳng kể – nhưng tôi biết: nó mang trong mình nhiều hơn vẻ đẹp – là một phần của niềm tin.

Bởi đôi khi, một chiếc vòng cổ cũng có thể là chiếc la bàn để trái tim không lạc đường.